Bài phát biểu khiến cả hội trường xúc động của đại diện sinh viên trong Lễ tốt nghiệp năm 2017 – Trường Đại học Ngoại ngữ – Đại học Quốc gia Hà Nội

Bài phát biểu khiến cả hội trường xúc động của đại diện sinh viên trong Lễ tốt nghiệp năm 2017

Trong Lễ bế giảng và trao bằng cử nhân ngoại ngữ hệ đại học chính quy năm 2017, bạn Trịnh Hồng Linh – Chủ tịch Hội sinh viên Trường Đại học Ngoại ngữ – Đại học Quốc gia Hà Nội đã có bài phát biểu đầy xúc cảm, khiến không khí cả hội trường như lắng lại.

2017-07-06_16-48-38

ULIS Media hân hạnh trích toàn văn bài phát biểu của bạn, một đại diện cho tình cảm của gần 800 tân cử nhân vừa mới tốt nghiệp dành cho thầy cô, bạn bè tại ULIS:

“Kính thưa các thầy các cô, các bậc phụ huynh, cũng như toàn thể các bạn sinh viên, hay nói đúng hơn là các bạn tân cử nhân đã có mặt tại buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm nay!

Hôm nay, rất vinh dự cho tôi được đại diện cho sinh viên khóa QH2013 của trường Đại học Ngoại ngữ được chia sẻ đôi điều dưới góc độ của một tân cử nhân khóa QH2013 về quãng đường 4 năm đại học mà chúng ta đã cùng đi qua. Nhưng trước hết, xin các bạn hãy dành tặng một tràng pháo tay thật ròn rã để chúc mừng chính chúng ta đã đạt được thành công đầu tiên trên quãng đường đời.

Tại buổi lễ tốt nghiệp này, tôi xin kể một câu chuyện như gói lại những chặng đường đầu tiên mà chúng ta đi qua trước khi bước đến một đoạn đường mới với những thử thách mới. Tôi nghĩ câu chuyện này không hẳn là của riêng tôi mà đâu đó sẽ nhìn thấy những nét chung với 763 bạn tân cử nhân tốt nghiệp ngày hôm nay.

4 năm trước, năm 2013, cũng tại thời điểm đầu tháng 7 như thế này, chúng ta đang hoang mang trong những sự lựa chọn về một mái trường sẽ cũng cấp cho chúng ta những kiến thức, kĩ năng cũng như chuyên môn nghề nghiệp trước khi chúng ta bước chân vào cuộc đời. Có lẽ, đối với nhiều bạn ở đây, Ngoại ngữ không phải là lựa chọn đầu tiên và duy nhất. Tôi cũng vậy. Tôi vẫn nhớ như in cái đêm trước hôm đến trường thi, hai tay tôi cầm hai tờ giấy báo thi, một của Ngoại ngữ và một ngôi trường khác rất nổi tiếng. Và cuối cùng, tôi chọn Ngoại ngữ vì tôi yêu ngôn ngữ tôi đã gắn bó suốt 7 năm học chuyên, tôi ấn tượng với truyền thống của Nhà trường và tôi muốn trở thành giáo viên. Nếu ngày đấy, tôi có một quyết định khác, có lẽ tôi đã phải ân hận về quyết định của mình. Lựa chọn vào Ngoại ngữ là lựa chọn tuyệt vời nhất mà tôi đã có. Và tôi cũng rất vui khi được biết cảm nhận này không chỉ mình tôi có mà rất nhiều các bạn sinh viên ngồi dưới đây cũng có và chia sẻ với tôi. Và thế rồi tôi nhập học vào Đại học Ngoại ngữ.

Thời gian đầu tôi bị sốc. Cuộc sống đại học tại Ngoại ngữ khác xa những gì mà tôi biết. Mọi người hay bảo thôi cố gắng vào đại học, vào đại học học nhàn lắm, chỉ đến khi thi mới phải học chút chút thôi. Nhưng không, ở Ngoại ngữ, mọi sinh viên đều phải học tập rất nghiêm túc, và thực sự nỗ lực ngay từ những tuần học đầu tiên. Chạy deadline đã là một việc thường như cơm bữa. Nhưng rất may luôn có các thầy cô bên cạnh với những câu chuyện chia sẻ, rằng các thầy cô cũng từng là sinh viên của trường, cũng từng trải qua những gì các em đã và đang trải qua từ đó có những lời khuyên lời động viên khiến con đường phía trước bớt gian nan hơn. Nhưng cũng nhờ những khó khăn đó, mà tôi và các bạn lớn lên để đến hôm nay, thư quan trọng nhất chúng ta có được trong tay không phải là tấm bằng đại học. Tấm bằng đại học chỉ là một minh chứng, một chứng nhận cho những cố gắng nỗ lực mà chúng ta đã có suốt 4 năm vừa qua mà thôi. Thứ quan trọng nhất đó chính là kiến thức, và những kỹ năng chúng ta có được thông qua những thử thách mà chúng ta đã trải qua.

Thời gian cứ thế qua đi cho đến khi tôi vào Đoàn – Hội và tôi gặp được những người bạn của cuộc đời, hơn thế, chúng tôi là những người chị em. Tôi tin rằng các bạn ở đây đều đã tìm được những người bạn thân thiết mà luôn luôn bên ta trong mọi hoàn cảnh. Mỗi khi chúng ta buồn, chỉ cần một tin nhắn, cả hội lại tập hợp. Khi có chuyện gì vui, điện thoại lại rung liên hồi báo tin nhắn của hội bạn thân. Có những bạn có lẽ còn may mắn hơn số còn lại khi tìm được một nửa của mình tại mái trường này. Số phần trăm nam sinh ở trường mình chắc chỉ khoảng 10% thôi nên các bạn sẽ là những người may mắn nhất.

Điều tôi muốn nói đó chính là Ngoại ngữ không chỉ mang đến cho chúng ta một hành trang vững chắc cho quãng đường đời mà còn đưa đến cho chúng ta những người đồng hành tuyệt vời luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu, luôn đi cùng ta đến bất cứ nơi đâu. Ngoại ngữkhông chỉ là mái trường nữa. mà Ngoại ngữ là  ngôi Nhà mơ ước của chúng ta với những người thân yêu nhất

Thưa các bạn, để đến được ngày hôm nay, tôi nghĩ cần phải có những lời tri ân và sự biết ơn.

Lời tri ân trước tiên xin được dành tặng đến bố mẹ, những người luôn bên cạnh ta, động viên ta qua những gian khó… Hình ảnh gây ấn tượng nhất với tôi gần đây là hình ảnh tại lễ bảo vệ khóa luận. Phía dưới, khán giả là các bậc phụ huynh, là bố mẹ của chúng ta. Có những bậc phụ huynh tuy không có cơ hội được học và biết đến ngoại ngữ chúng ta đang học, nhưng vẫn luôn chăm chú lắng nghe, ghi lại những khoảnh khắc quan trọng nhất của các con và hồi hộp khi các thầy cô đặt câu hỏi để rồi cuối cùng sẽ sốt xắng hỏi chúng ta “cô nói gì thế con, cô nhận xét thế nào, có tốt không con”. Bố mẹ luôn thế, luôn bên ta âm thầm lặng lẽ nhưng luôn đầy yêu thương và sự chở che.

Lời tri ân thứ 2, là lời trân trọng chúng em xin gửi tới các thầy, các cô. tục ngữ có câu“Không thầy đố mày làm nên”. Các thầy cô luôn luôn âm thầm và lặng lẽ, từng tiết dạy chúng ta chỉ là phần rất nhỏ những công sức các thầy cô bỏ ra để cho chúng ta có được những kiến thức và kĩ năng cần thiết. Công việc của các cán bộ công nhân viên của Nhà trường lại càng lặng lẽ và âm thầm hơn. Nếu một ngày ta đến thật sớm, sẽ bắt gặp hình ảnh các bác bảo vệ, các cô lao công chuẩn bị mọi cơ sở vật chất thiết yếu để chúng ta khi đến có thể bắt tay ngay vào việc học. Vì vậy, thay mặt cho các bạn sinh viên QH2013, em xin trân thành cảm ơn các thầy, các cô đã luôn giúp đỡ và ở bên cạnh chúng em trong suốt 4 năm qua. Và chúng em xin hứa, sẽ cố gắng hơn nữa để không phụ sự kì vọng của các thầy cô.

Lời cảm ơn cuối cùng chính là dành tặng cho tất cả chúng ta bởi chúng ta đã luôn cố gắng, đã không bỏ cuộc, và đã luôn đi cùng nhau đến ngày hôm nay. Có một câu danh ngôn như thế này “What I learned in university was how little I know” có nghĩa là điều tôi học được tại đại học chính là tôi biết ít như thế nào. 4 năm qua chỉ là bước khởi đầu cho quãng đường rất dài phía trước, nếu chúng ta hài lòng với những gì chúng ta đã có sẽ là sự thất bại ghê gớm. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên cố gắng hơn nữa để cải thiện bản thân mình, cả về chuyên môn và đạo đức để ngày hôm nay, chúng ta tự hào về Ngoại ngữ nhưng một ngày nào đó Ngoại ngữ sẽ tự hào về chúng ta. Cuộc sống sắp tới chắc chắn sẽ không dễ dàng, sẽ không còn những người thầy người cô thân thương bên cạnh, cuộc sống cũng sẽ không cho ta những cơ hội sửa sai miễn phí, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần luôn luôn cố gắng và giữ vững bản thân mình, tôi và các bạn, chúng ta sẽ làm được.

Từ ngày mai, chúng ta sẽ chính thức trở thành hội viên của Câu lạc bộ Cựu sinh viên Nhà trường, từ ngày mai trong thời khóa biểu của Nhà trường sẽ không còn khóa QH2013 và portal sinh viên cùng với những lần đăng ký môn học trong biển lửa sẽ chỉ là những kỉ niệm để ta nhớ về. Tuy nhiên, chúng ta sẽ mãi mãi là một phần của nhau, mãi mãi là một phần của Ngoại ngữ. Tôi xin cảm ơn Ngoại ngữ đã là một phần tuổi trẻ của tôi, đã là nơi chấp cánh cho những hoài bão, là nơi viết nên những trang đầu của một ước mơ nghề giáo và tôi cũng xin cảm ơn các bạn đã là một phần của tuổi thanh xuân này. Xin cảm ơn và xin hẹn gặp lại. Chia tay nhé rồi ngày vui ta gặp nhau!

Xin trân trọng cảm ơn!

Kính thưa thầy cô, cho phép em và sinh viên cho khóa QH2013 được gửi tới thầy cô một bó hoa tươi thắm cùng lời biết ơn sâu sắc nhất. Xin trân trọng kính mời thầy Đỗ Tuấn Minh đại diện cán bộ, giảng viên Nhà trường nhận tấm lòng của chúng em. (Xin mời các bạn sinh viên cùng đứng dậy để cùng gửi tặng món quà này tới thầy cô).”