Giọt nước mắt biết ơn tại lễ tốt nghiệp của sinh viên ULIS – Trường Đại học Ngoại ngữ – Đại học Quốc gia Hà Nội

Giọt nước mắt biết ơn tại lễ tốt nghiệp của sinh viên ULIS

Trong khoảnh khắc trang trọng và đầy cảm xúc của Lễ bế giảng và trao bằng tốt nghiệp cho sinh viên khóa QH.2021 Trường Đại học Ngoại ngữ – Đại học Quốc gia Hà Nội, bài phát biểu của tân cử nhân Vũ Khánh Trang – sinh viên Khoa Ngôn ngữ và Văn hóa Nhật Bản – đã khiến cả hội trường lặng đi rồi vỡ òa trong những tràng pháo tay và ánh mắt rưng rưng.

Với những câu từ chân thành từ tận đáy lòng, Khánh Trang đã thay mặt hàng trăm sinh viên gửi lời tri ân sâu sắc tới những người thầy, người cô tận tâm, tới cha mẹ luôn âm thầm dõi theo, và tới chính những người bạn đồng hành suốt 4 năm đại học rực rỡ. Từ những đêm trắng vì deadline, những kỳ học quân sự dưới nắng hè đến những lần bỡ ngỡ đầu đời, tất cả đều được gói gọn trong một bài phát biểu vừa ngọt ngào vừa mạnh mẽ – như chính hành trình trưởng thành của thế hệ tân cử nhân hôm nay.

Hãy cùng đọc lại những dòng tâm sự của Khánh Trang – để thêm một lần sống lại tuổi trẻ, để thêm một lần cảm nhận rõ ràng: ULIS không chỉ là nơi học tập, mà còn là nơi ghi dấu thanh xuân.

NỘI DUNG BÀI PHÁT BIỂU

Kính thưa các quý vị đại biểu, các vị khách quý

Kính thưa các Thầy, Cô giáo, các bậc phụ huynh và các tân cử nhân đang có mặt tại buổi Lễ tốt nghiệp ngày hôm nay.

Lời đầu tiên, cho phép em được thay mặt các bạn sinh viên gửi đến các quý vị đại biểu, các thầy cô giáo và các bậc vụ huynh lời chúc sức khỏe và lời chào trân trọng nhất.

Em xin tự giới thiệu, tên em là Vũ Khánh Trang, sinh viên khóa QH2021 Khoa Ngôn ngữ và Văn hóa Nhật Bản, Trường Đại học Ngoại ngữ, Đại học Quốc Gia Hà Nội.

Lúc này đây, em vô cùng vinh dự khi được đại diện cho các tân cử nhân khóa QH2021 của Trường Đại học Ngoại Ngữ – ĐHQGHN, có đôi lời phát biểu trong buổi lễ trang trọng hôm nay, cũng như để cùng nhau nhìn lại chặng đường 4 năm thanh xuân dưới mái trường Ngoại Ngữ thân yêu.

Vậy là cũng đến lúc, chuyến tàu thanh xuân mang tên ULIS cập bến. Một hành trình tưởng như sẽ rất dài, vậy mà giờ đây khi nhìn lại, có lẽ ai trong chúng ta cũng cũng phải thốt lên rằng “Đã qua 4 năm rồi hay sao?” . Mùa hè của bốn năm trước, cũng chính tại nơi này, Ngoại ngữ đã dang rộng vòng tay đón chúng em – những cô, cậu sinh viên tuổi mười tám, mang theo trong tim đầy ắp ước mơ, hoài bão và cả những lo lắng ngô nghê trong lần đầu rời xa gia đình.

Chắc hẳn mỗi bạn sinh viên ở đây, vẫn còn nhớ rõ cảm giác vỡ oà khi nhận được dòng tin nhắn trúng tuyển, rồi những sự bỡ ngỡ xen lẫn háo hức khi được bước qua cánh cổng số 2 Phạm Văn Đồng lần đầu tiên.

Tại ULIS, chúng ta đã cùng nhau đi qua thật nhiều cung bậc cảm xúc. Từ những đêm ôn bài mệt mỏi, những lúc hoang mang tự hỏi rằng “Liệu mình có hợp với ngành này không?”, cho đến những phút giây chạm tay vào học bổng đầu tiên, hay vỡ òa vì điểm thi vượt ngoài mong đợi.

Và có lẽ, trong những ký ức đáng nhớ ấy, mỗi chúng ta đều khó mà quên được những tháng ngày học quốc phòng tại Hòa Lạc. Những ngày cùng ăn, cùng ngủ, cùng rèn luyện dưới nắng hè oi ả; những buổi hội thao rộn ràng tiếng cười, những đêm trực thủ thỉ tâm sự dưới bầu trời sao, rồi những chiều hoàng hôn trải dài trên đồi cây xanh mướt. Ngay lúc này đây, khi được vinh dự đứng tại đây để ôn lại những kỷ niệm này, tôi và bạn, hẳn chúng ta đều thấy tự hào, biết ơn vì đã có một hành trình rực rỡ , tuyệt vời mang tên ULIS.

Chúng em hiểu rằng, để có được hành trình ý nghĩa này, chính là nhờ sự đồng hành, hỗ trợ và yêu thương của gia đình, của thầy cô và những người bạn.

Vì lẽ đó, vào giây phút đặc biệt này, tôi xin mời tất cả các bạn tân cử nhân hãy cùng đứng lên, hướng về phía bố mẹ, thầy cô – những người đã luôn âm thầm dõi theo và nâng bước chúng ta – để cúi đầu cảm ơn bằng tất cả sự trân trọng và biết ơn từ tận đáy lòng.

Lời tri ân đầu tiên, con xin được gửi tới bố mẹ – những người luôn lặng lẽ dõi theo, là điểm tựa vững chắc để chúng con có được ngày hôm nay. Bốn năm đại học là bốn năm đầu đời con bước ra khỏi vòng tay gia đình, một mình rời nơi miền quê nhỏ lên thành phố để bắt đầu cuộc sống tự lập, đã có những lúc con thấy lạc lõng giữa nhịp sống hối hả, mệt mỏi giữa những áp lực học hành, và không ít lần tự hỏi mình có thực sự đủ mạnh mẽ để tiếp tục không. Nhưng rồi, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt lo lắng của bố, lời động viên dịu dàng của mẹ, con lại có thêm động lực để bước tiếp. Tấm bằng tốt nghiệp hôm nay không chỉ là của riêng con. Nó là minh chứng cho tất cả những nỗ lực thầm lặng, là phần thưởng xứng đáng cho tình yêu vô điều kiện mà bố mẹ đã trao tặng. Con xin cảm ơn bố mẹ – bằng tất cả tình yêu, lòng biết ơn và tự hào.

Lời tri ân tiếp theo, em xin được gửi đến toàn bộ các Thầy cô giáo và cán bộ nhà trường.

Những năm tháng ở ULIS, em đã nhiều lần bối rối, mệt mỏi hay hoang mang, nhưng mỗi lần như vậy, em đều cảm nhận được sự hiện diện âm thầm mà vững chãi của thầy cô – từ một câu hỏi thăm, một lời góp ý chân thành, đến cả ánh mắt dịu dàng mỗi khi em đứng trình bày vụng về trước lớp. Có những bài giảng mà có lẽ tới sau này em sẽ không thể quên, không chỉ vì kiến thức, mà vì sự tận tâm, tấm lòng và cả niềm tin thầy cô đã gửi gắm qua từng lời động viên, tâm sự, tiếp cho chúng em thêm động lực để theo đuổi con đường mình đã chọn. Rồi mai này đây, những người học trò của thầy cô sẽ mỗi người một ngả, nhưng em tin chắc rằng những điều mà thầy cô đã chỉ dạy sẽ là hành trang quý giá mà chúng em mang theo suốt cuộc đời.

Và lời cuối cùng trong ngày hôm nay, cho phép tôi được gửi tới chính các bạn sinh viên đang ngồi trong khán phòng này. Xin mời tất cả mọi người, chúng ta hãy cùng dành tặng những tràng pháo tay thật lớn – để chúc mừng chính mình, chúc mừng các Tân cử nhân của Trường Đại học Ngoại ngữ – Đại học Quốc gia Hà Nội ngày hôm nay.

Các bạn của tôi thân mến, chúng ta đã cùng nhau trải qua hơn 140 tín chỉ, gần 50 môn học, vô số đêm thức trắng vì deadline và cả những lần run rẩy trước kỳ thi cuối kỳ. Nhưng rồi, chúng ta đã ở đây – ngày hôm nay – với nụ cười tự hào, với trái tim đầy ước mơ. Chúng ta đã làm được.

Giây phút này đây, chúng ta cùng đứng tại vạch kết thúc của một hành trình tuyệt vời mang tên ULIS, nhưng đồng thời cũng cùng nhau đặt những bước chân đầu tiên trên con đường mới, nơi đó là thế giới rộng lớn đang chờ chúng ta khám phá.

Có thể con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng tôi tin rằng: nếu chúng ta đã đi đến hôm nay bằng tất cả nỗ lực, kiên trì, cùng với hành trang mà ULIS đã trao chúng ta hoàn toàn đủ bản lĩnh để bước tiếp, vượt qua thử thách, tiếp tục cống hiến và góp phần vào kỷ nguyên vươn mình mạnh mẽ của đất nước.

Chúc cho tất cả chúng ta – những tân cử nhân hôm nay – sẽ luôn giữ trong mình niềm tin, sự tử tế và khát vọng cống hiến; để dù ở bất cứ đâu, chúng ta vẫn luôn đồng hành, chia sẻ, và tự hào vì được là một ULISer.

Một lần nữa, em xin được gửi lời cảm ơn chân thành và lời chúc tốt đẹp nhất đến các quý vị đại biểu, các thầy cô và các bậc phụ huynh.

Xin kính chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, công tác tốt; Kính chúc Trường Đại học Ngoại ngữ – Đại học Quốc gia Hà Nội của chúng ta ngày càng phát triển vững mạnh, tiếp tục là cái nôi nuôi dưỡng những thế hệ sinh viên năng động, sáng tạo, hội nhập – nơi mỗi ngày đều thắp lên niềm tin, khơi dậy khát vọng và lan tỏa tinh thần “Creating Opportunities Together- Cùng nhau kiến tạo cơ hội”.

Sau đây, cho phép em thay mặt sinh viên khóa QH2021 được gửi tới thầy cô một bó hoa tươi thắm thay cho lời biết ơn sâu sắc.

Em xin trân trọng kính mời thầy Nguyễn Xuân Long, Hiệu trưởng trường ĐHNN, DDHQGHN, đại diện cán bộ, giảng viên Nhà trường lên sân khấu và nhận tấm lòng của chúng em. (Xin mời các bạn sinh viên đứng dậy để cùng gửi tặng món quà này tới thầy cô)